Để nhớ một thời ta đã yêu
Thứ Sáu, tháng 2 24, 2017
Kết thúc chuyện tình kéo dài 4 năm trong nỗi buồn sâu thẳm. Bỗng một sớm mai thức dậy, phải dằn lòng trước tiếng yêu thương sắp sửa rơi ra như thói quen mỗi ngày. Bầu trời cuối năm xám xịt một màu, trong cái khoảng không gian cô đặc u tối đó, chợt thấy lòng mình ngổn ngang một cảm giác khó gọi thành tên. Có tuyệt vọng. Có trống trải. Và hằn sâu trong khóe mắt nhau là sự xa lạ đến tột cùng của những thứ tưởng chừng đã quá thân quen.
Vội vã thay đồ rồi chạy đi làm trong cơn uể oải của một đêm không ngủ, chẳng dám đeo tai nghe vì biết đâu một bản tình ca bất chợt có thể làm mình phải dừng xe lại bên lề, giữa dòng người đông đúc, và gục đầu xuống hai tay.
Sẽ qua. Đừng khóc.
4 năm, khoảng thời gian không đủ dài để trao nhau trọn vẹn những nỗi vui, nhưng cũng không quá ngắn để bỏ lại trên đường đời mà không chút gì tiếc nuối. Những phố xá sớm khuya đi về. Đoạn dừng đèn đỏ len lén luồn tay vào sâu túi áo. Hay những hàng quán mà cô chủ sớm đã nhớ tên hai đứa, để một ngày nào đó ghé qua nghe câu hỏi thăm đau đến nhói lòng. Tất cả những điều đó, liệu có bỏ lại được không?
Anh thì không.
Chúng ta đã có một khoảng thời gian đầy hạnh phúc bên nhau. Chẳng may, trong mỗi người vẫn còn âm ỉ tàn lửa của những lỗi lầm chưa nguôi ngoai, thiêu đốt những gì còn sót lại. Ước mơ của em về một gia đình êm ấm anh vẫn mang theo. Căn phòng gấu bông em thích anh cũng chưa kịp chất đầy. Chỉ còn những chân tình đã trao là điều giữ cho anh khỏi ân hận khi quyết định rẽ sang một hướng khác. Có người từng nói yêu là ích kỷ, nhưng anh nghĩ, với những gì ta đã trải qua, em sẽ tin rằng anh thật tâm mong em được bình yên. Mỗi khi cảm thấy mệt mỏi với phù phiếm xa hoa, hãy cứ tìm về, anh luôn lắng nghe và cho em lời khuyên như ngày trước.
Trời về chiều càng thêm lạnh. Căn phòng trở nên trống trải lạ kỳ bởi khoảng không mà em để lại. Anh đang ngồi ngay chỗ ta thường hay ngồi, nhìn ra ban-công và suy nghĩ thật chậm về những điều đã qua. Với những điều tốt đẹp của một thời vàng son, anh sẽ cất giữ cho riêng mình. Gió cuối đông mặc kệ lòng người, vẫn vô tình thổi. Bụi thời gian lạc đâu vào mắt..
Tạm biệt em..
Quân Phạm :)
Đây là cái Note mình trộm của anh đồng nghiệp. Không thân. Thường ngày mình và anh chỉ dừng lại ở nụ cười xã giao và đôi ba câu chuyện trò. Chưa bao giờ ngồi ăn chung hay có cuộc trò chuyện thân mật đụng chạm đến cuộc sống riêng tư nào. Nhưng mình khá quý anh. Thực vậy.
Mình ấn tượng với anh từ những ngày mới vô công ty làm. Dáng dấp hơi nhỏ nhưng anh có nụ tươi tươi, đôi mắt sáng và gương mặt trẻ hơn tuổi rất nhiều. Dõi theo lâu ngày, mình biết anh là chàng trai hiếm có. Từ cảm tình tốt nhân lên thành quý lúc nào không hay.
Mỗi sáng anh đến công ty sớm. Mang vài chậu cây con con trên bàn làm việc ra gần cửa kính đón nắng và tưới tắm cho chúng đều đặn mỗi ngày. Anh hay đeo tai phone và đắm mình trong thế giới riêng. Mình không biết anh nghe bài gì. Nhưng đoán đều là những bản nhẹ nhàng. Và anh cũng giống mình, rất thích đọc sách.
Vô tình đọc được những dòng trên này. Tự nhiên thấy thương anh quá thể.
Mong là anh sẽ sớm bình yên :)
0 nhận xét